Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

1735km- Cuộc đời thật kì lạ. ĐẸP một cách kì lạ!

"Dân số thế giới hiện nay là sáu tỉ bốn trăm bốn mươi chín triệu ba trăm sáu mươi chín ngàn bốn trăm sáu mươi mốt người. Con số đó vẫn còn đang tiếp tục gia tăng. Trong đó, Việt Nam với hơn 80 triệu dân, là nước đông thứ 12 trên thế giới.

Trong một thế giới đông đúc bận rộn như vậy, xác suất nào để hai người tìm thấy nửa còn lại của nhau?

Chúng ta điềm nhiên băng ngang qua đời nhau mà không hề gặp gỡ. Chúng ta nghĩ về tình yêu bao nhiêu lần trong một ngày? Làm sao chúng ta gặp nhau và yêu nhau?"

Xác suất nào để anh và em gặp nhau? Là 1% mong manh, là con số 50% nửa vời hay là xác suất 100% đáng mơ ước? Bao nhiêu phần trăm? Bao nhiêu? Vẫn mãi là câu hỏi không lời giải đáp..."


"Sau chuyến đi, anh suy nghĩ khá nhiều. Nói chuyện với nhiều người, mẹ anh,

thằng bạn thân, bà bán nước sâm - Nói chung là, cũng nói chuyện tùm lum. Mấy người đó ai cũng nói anh có vấn đề. Thiệt ra là có vấn đề xưa giờ rồi =))

Nói chung là lông bông, không làm cái gì tới nơi tới chốn. Anh sợ bị ràng buộc, sợ rồi mọi chuyện chả đi tới đâu cả, sợ tùm lum tà la – Nói chung anh sợ các mối quan hệ lắm! Có cảm tưởng mọi người cuối cùng cũng bỏ anh mà đi. Nên thôi, không

muốn dấn thân làm gì...


Mà sao ha, ừ, em biết cá heo không? Nói chung là cá heo nó sống với nhau

Nó chọn một người, à không, ý anh là chọn một con cá khác, làm bạn trăm năm với nó, xong cái nó sống với con cá này lâu thiệt lâu luôn,

nói chung là, trong cuộc đời của nó sẽ chỉ có duy nhất một con cá này..."


http://www.youtube.com/watch?v=5sgvPuKEVrM&feature=player_embedded

-------


Life is easy. Or at least. Let take it easy.

Sau 6 năm, message đó, qua 1735km, với tôi, vẫn còn nguyên vẹn!

& cảm giác thú vị và mê đắm bộ phim này, sau 6 năm, vẫn thế!

Những trí lí nhẹ nhàng, những câu thoại dí dỏm, những khung hình lung linh của Việt Nam, duyên phận, số phận..."Cứ đi là đã đến"...Cuộc đời này thật kì lạ. Đẹp một cách kì lạ"...sau 6 năm, tôi càng thấm thía!


(và được xem lại film này, với tôi, cũng là một trong những điều...đẹp kì lạ đó... mà cuộc đời, nhiều khi đã ban tặng..."vui như phút ấy tình cờ", thế thôi)!


"Hay, trẻ, creative, cinéma, 1735km tiếc thay lại là một cánh chim lạc thời. Những người làm chuyên môn có thể làm ra một sản phẩm tốt, nhưng lúc đó nào đã có nhiều những con người biết làm marketing, làm phát hành cho điện ảnh . 1735km ra đời chỉ từ một đam mê làm phim thuần khiết và ngây thơ đơn độc thì sự thất bại của nó là dễ hiểu. Mới thấy, báo chí; truyền thông, hay nói rộng ra là số đông không phải lúc nào cũng đúng!"


1 bài viết cũ sau lần đầu xem film, một - tôi - của - 6 - năm - trước:


"2 người trẻ... và 2 tính cách đối lập.... Kiên - 1 chàng trai lãng tử, luộm thuộm vẻ bề ngoài... với quan điểm ”đi thì đi cứ đi thế thôi” & Trâm Anh - 1 cô gái chỉnh chu, lên kế hoạch cho từng phút trong cuộc đời cô... định mệnh đưa họ gặp nhau trên 1 chuyến tàu xuôi Bắc Nam, nhưng dù có là 1 nhà quản trị giỏi cỡ nào cô cũng không thể lên kế hoạch cho trái tim mình.... Vâng... cuộc hành trình qua 1735 km... cứ nhẹ nhàng như chính nó phải thế.... không có nhiều thắt nút nên cũng chẳng cần phải mớ... những câu thoại dí dỏm, tình huống 2 nhân vật cùng nhau trải qua, những cảnh đẹp mê li man sắc thái riêng biệt.


Một Hà Nội bềnh bồng và thanh bình lạ, một Huế..vẫn thế, trầm mặc và toát lên vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại thêm cái mới là choáng ngợp và hoành tráng. Nha Trang ùa ra với nắng, với gió, với những con người cởi mở. Sài Gòn - thì đấy... sôi nổi và năng động… tất cả chỉ lá cái cớ... để khán giả đi hết những cảm xúc của 2 trái tim tưởng chửng bị trật nhịp. Ngay từ phút đầu tiên... thế mà ho lại cảm nhau. Lên kế hoạch cho đời mình hay để tự nó trôi... cả 2 chưa chắc cái nào đúng và cũng chưa chắc cái nào đã sai. Họ đang đi tìm câu trả lời…. Cuộc hành trình nào cũng kết thúc.... cũng như nhiều phim hành trình khác... không đơn thuần là họ đã đi hết quãng đuờng.... tính bằng từng mốc km kia...mà còn là cuộc hành trình cuả những nguời trẻ đi tìm những tâm hồn đồng điệu...


Vì đời là những chuyến đi....

.....những chuyến đi......

...chuyến đi......

...đi....

...đi.....

....đi....

!!!!


P/S:

- xem film này xong mới phát hiện ra thói quen nhìn cảnh hai bên đường, đặc biệt là nhìn SG, luôn là những ngước nhìn...để thấy lại 1 chút xưa cũ....là thói quen...bắt chước từ film này...đã thành thói quen, nên cũng k nhớ nguồn cơn luôn:)

- When destiny calls, u must answers --> film là minh chứng rõ ràng cho câu tagline ưa thích đó của mình.

Tùy duyên vậy!
Sau 6 năm ...1735km khi trở lại, vẫn không ngừng đem tặng tôi vài điều thú vị...
1. Giờ mới biết bài CON HẠC GIẤY (xem như soundtrack chính của film) là do Ms "Nghe tôi kể này" Le Cat Tien - bà chủ có 1 không 2 của quán cafe độc nhất vô nhị đã đi vào huyền thoại là Nếp hát (năm 2006 chưa biết:)),kk
- Bài "Và em đã yêu"-thời còn chưa ai biết cũng rất fit với "background" của film!
2.Đến 1 đoạn quay quán cafe GIVRAL , cả rạp à và ồ lên ngạc nhiên và..có vài tiếc chặc lưỡi nuối tiếc (kinda cool)
3. Cuối film, mọi người ngồi lại, vỗ tay, và xem cho hết phần credits mới bước ra (điều khá lạ với khán giả Việt..xem film Việt)

KIÊN:"Trâm Anh gọi chuyện cố níu giữ lấy một điều gì đó là mạnh mẽ à?"
TRÂM ANH :"Vậy chứ để mọi thứ trôi tuột qua kẽ tay là can đảm chắc?"
KIÊN:"Người ta sợ mất nên mới cố giữ lại. Sợ đau nên mới bấu víu lại"

“Nếu em đi nhiều, thấy nhiều, em sẽ biết mình cần gì trong cuộc sống này.” (Kiên)
...
http://www.youtube.com/watch?v=5mCRGdl3vmw&feature=player_embedded
------




"Hễ cứ đi là đến thôi"! 1735km đã lên đường, và đến được...với trái tim tôi! Là vậy!


[KIÊN]

Ừ, anh thay đổi rất nhiều, bớt lơ tơ mơ hơn,
bớt bừa bãi hơn, ít ăn lề đường hơn,
đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi
...dùng, anh – nói chung là, khác trước. Nói chung là,
em làm cho anh khác trước. Nói chung là,
ở bên em anh cảm thấy là một người hoàn
toàn khác. Nói chung là, rất khác –


Từ nhỏ anh đã phải học cách từ bỏ,
nếu anh nhắm anh sẽ không được cái
mình muốn, anh – anh sẽ không muốn
nó nữa. Anh sợ mình sẽ đau, khi mình
chả có thứ đó, hay mình sẽ không giữ
được thứ đó. Để anh đỡ phát điên lên

Nhưng giờ anh mới thấy những gì mình
làm chỉ là một kiểu chạy trốn –
Giờ anh thấy mình đã sai – Anh không
sợ gì nữa – anh sẵn sàng – yêu

Trâm Anh ơi, anh nghĩ anh yêu –

(....)



[Trâm Anh]

Anh nói đúng! Cuộc sống này thật kì lạ! Đẹp một cách kì lạ –
Em cũng đã cố đi nhiều thấy nhiều.
Em cũng đã có những lựa chọn riêng –
nhưng mà còn quá
nhiều chuyện em cần phải làm –
Em muốn tự đi tìm chính mình –
Em muốn làm tất cả những gì mình luôn
ấp ủ –
Vì anh đã giúp em nhận ra mình còn quá
nhiều thứ để làm trong phần đời này.
(....)

(quote from 1735km)


Không có nhận xét nào: