Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Đời vui những tấn tuồng...

Sân khấu, Cuộc đời. Là hai hay một?
Những tấn trò đời. Những màn diễn vụng về. Những giả tạo hoàn hảo. Đời. Hay sân khấu???
...
Có một lúc nào đó. Khi bức màn kia mở ra. Ta đành/ phải diễn cho trọn vai. Của ta. Trong một vở kịch đời.

ĐỜI!
...
Và người cũng vậy. Khi đã bước xuống đời. Là bước ra khỏi vùng ăn năn xưa cũ. Bước xuống một thênh thang mơ hồ. Để rồi khi gặp lại. Cũng chỉ như hai người khách lạ. Cùng trên một sân ga của sàn diễn ĐỜI!

Có gì là chắc chắn đâu? Có gì là mãi mãi đâu? Trừ những điều "không mãi mãi". Thì thôi, cũng đành..đóng cho tròn vai diễn của đời mình!

QUÁN LẠ (THƠ: TRẦN MỘNG TÚ/ NHẠC: TRẦN QUỐC BẢO) (có CD ghi tựa là GIỌT TÌNH SẦU)

Ngày xưa trong quán nhỏ
Ðời không có mùa đông.
Trên môi cà phê ngọt
Trong mắt giọt tình nồng.
Hôm nay trong quán lạ
Hai đứa ngồi nhìn nhau
Trên môi cà phê đắng
Trong mắt giọt tình sầụ

Bao năm trời lận đận
Ðời ngọt những vết thương
Bao năm trời bôi bác
Ðời vui những tấn tuồng.
Anh bây giờ đã khác
Trán đã thêm nếp nhăn
Em bây giờ cũng khác
Má đã phai sắc hồng.
Mắt nào không lệ chảy
Môi nào thơm hương hoa
Lòng nào như suối cạn
Tình nào đã chia xa
Bao năm trời cách biệt
Không còn gì cho nhau
Giọt tình buồn trong mắt
Cũng tan theo nổi sầụ

THÁI HIỀN: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=WB26PiTTSU

Ý LAN:http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=5bnffPP0OL



QUÁN BÊN ĐƯỜNG (thơ TRANG THẾ HY; BÌNH NGUYÊN LỘC - nhạc PHẠM DUY)

Văn chương là nghiệp dĩ, viết và viết. Cũng như nhiều nhà thơ nhà văn khác, Trang Thế Hy có nhiều bài viết, sáng tác, thơ, truyện ngắn, tản văn, tạp bút, ký. Thế nhưng chỉ với riêng bài thơ Cuộc đời, một bài viết theo lối kể chuyện đơn giản nhưng sâu sắc, khắc họa cả một giai đoạn lịch sử đất nước bị xâm lược, dân tộc sống trong cảnh lầm than, đã có thể đánh giá ông là nhà thơ lớn có tầm ảnh hưởng sâu rộng, lâu dài.

Trước hết chỉ với tên bài thơ, đã có sự hội tụ của ba con người thuộc hàng cây đa cây đề của làng văn học nghệ thuật Việt Nam đương đại: Trang Thế Hy, Bình Nguyên Lộc và Phạm Duy.

Xin nói rõ như sau: tháng 9.1959 Trang Thế Hy nộp bài thơ Đắng và ngọt cho tuần báo Vui SốngVui Sống số 9 năm 1959 đăng bài thơ Cuộc đời (nhan đề do Bình Nguyên Lộc chọn) ký tên Minh Phẩm, một trong những bút danh của Trang Thế Hy. (Sài Gòn). Nhà văn Bình Nguyên Lộc khi duyệt bài vở đã góp ý rằng cái vị của cuộc đời đa dạng và phức hợp lắm chứ không nhu hiền, đồng thuận tạo hài hòa hay ngạo mạn đương đầu gây đối nghịch giữa hai cái vị đắng và ngọt, cho nên xét về năng lượng diễn cảm, đắng và ngọt chỉ có vai trò chủ yếu chứ chưa phải là tiêu biểu cho sự phức hợp đa tố chất của cuộc đời.

Từ Đắng và ngọt của Trang Thế Hy đến Cuộc đời do Bình Nguyên Lộc sửa lại và khi nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc một lần nữa bài thơ lại được đổi tên thành Quán bên đường . Xin nói thêm, Phạm Duy không phải không có lý của mình, vì nội dung bài thơ là từ một câu chuyện tình cờ trong quán nhỏ bên đường có thể cảm nhận rõ mồn một giai đoạn lịch sử một đất nước, số phận cay đắng của một dân tộc. Câu chuyện đó chẳng lẽ không là câu chuyện nhớ đời và cái quán ấy không trở thành dấu ấn sâu đậm trong suy nghĩ con người hay sao?



Ngày xưa ngày xửa ngày xưa
Chiều mơ chiều nắng đẹp khoe mầu tơ
Hai đứa mình còn trẻ thơ
Rủ nhau ngồi ngưỡng cửa chơi thẩn thợ
À a a nhớ nhớ em còn mái tóc bánh bèo
À a a nhớ má chưa hồng da mét vì em nghèo
Đầu anh còn húi trọc, còn húi trọc
Khét nắng hôi trâu thèm đi học, thèm đi học
Thèm đi học ...

Em cầm một củ khoai
Ghé răng cạp vỏ rơi
Xong rồi mình chia đôi
Khoai sùng này lượm mót
Sao ngọt lại ngọt ghê
Giờ đây kỷ niệm ngày xưa
Giờ đây cảnh cũ chìm xa mù khơi
Gặp nhau một chiều lạnh mưa
Nhìn nhau quần áo bảnh bao mừng saọ

Nhìn em còn xinh còn tươi
Đời em tưởng đâu là vui
Nhà em phải chăng là đâỷ
Dè đâu chẳng may là quán
Em bẹo hình hài đem bán ...
Rồi em hỏi anh: làm chỉ
Cầm bút để viết ngày đêm, viết gì?
Đời thối phải nói là thơm
Ngòi bút là chiếc cần câu miếng cơm
Em hỏi nghệ thuật là chỉ
Là đui, là điếc, là câm mà đị
Nhìn nhau lặng lẽ nhìn nhau
Nào có ai đánh mà sao lòng đaụ

Bánh ngọt cùng mời ăn
Nhớ chăng củ khoai ngon
Bánh tươm vàng như nắng
Bánh này mình chưa cắn
Sao mà miệng cay đắng?
Rồi xin một nụ cười thôi
Cười ư ? Anh đã vùi quên nụ cười
Thì xin vài giọt lệ rơi
Lệ em cạn đã từ lâu, người ơi
Trước khi từ giã hỏi nhau buồn hay là vui
Thì cứ hỏi ngay cuộc đời ...


Ý LAN: http://nghenhac.info/Nhac-hai-ngoai/121192/Quan-ben-duong-Y-Lan.html

HAI NĂM TÌNH LẬN ĐẬN (thơ NGUYỄN TẤT NHIÊN - nhạc PHẠM DUY)

Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng xanh xao
Hai năm trời mùa lạnh, cùng thở dài như nhau
Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng hư hao
Hai năm tình lận đận, hai đứa đành xa nhaụ..

Em xưa còn thắt bím, nuôi dưởng thêm ngây thơ,
Anh xưa còn lính quýnh giữa sân trường trao thự..
Em thường hay mắt liếc, anh thường ngóng cổ cao,
Ngoài đường em bước chậm, quán chiều anh nôn naọ..



Em bây giờ có lẽ toan tính chuyện lọc lừa
Anh bây giờ có lẽ xin làm Người tình thuạ..
Chuông nhà thờ đổ lạnh, tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ xuống trần gian trong mưạ..

Anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tín đồ
Xin làm cây Thánh Giá trên nóc cao nhà thờ
Cô đơn nhìn bụi bậm, xanh xác rêu phủ mờ,
Trước ngày lên ngôi Chúa, ai chắc không dại khờ...

Hai năm tình lận đận, hai đứa già hơn xưa
Hai năm tình lận đận, mình đã già hơn xưạ..
... Mình đã già hơn xưạ..

DUY QUANG:http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hai-Nam-Tinh-Lan-Dan-Duy-Quang/IWZABZ9O.html