Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

(Lại) 1735km -accidentally purpose hay purposely accident?

Tôi tin vào số mệnh, tôi tin vào những điều ngẫu nhiên (đã được định đoạt trước???!!!) (accidentally purpose hay purposely accident) ?

Có lần tôi viết

Có những người gặp bằng cách như thế, và đã để lại những dấu chân, những kỉ niệm, những ảnh hưởng trong duộc đời mình, họ cho mình những “vết buồn khắc trên da”, hoặc cũng có thể (may mắn) là "những mùa nắng đẹp"!

90% những mối quan hệ của mình, đều gắn liền với (ít nhất) 1 mối quan hệ nào đó ở quá khứ (hoặc ở kiếp trước, who knows???)….Xác xuất cho 2 người gặp nhau trong 1 thành phố 10 triệu dân này là bao nhiêu? Rất nhỏ! I know!

Đó có thể là 1 thú vị, 1 bất ngờ nho nhỏ cho cuộc sống, nhưng đó, nhiều khi, khiến mình cam thấy mình thật đa đoan và có cảm giác thật freaky!

Gặp 1 người đang ngược hướng chạy lên cầu thang khi đang tìm nhà trên 1 chung cu cũ kỹ, ngay hôm sau vào công ty nhận job mới, thì hóa ra đó là đồng nghiệp mới. Không trước, không sau. Mà ngay ngày hôm đó!

Thấy status của 1 người bạn đang làm 1 công ty mới, chưa kịp hỏi han, thì mình lại đến đúng công ty ấy, và gặp người bạn ấy.

Đứng giữa ngã tư, suy nghĩ về 1 người bạn lâu quá không gặp, thì bóng dáng ấy băng ngang qua đường…

Một người đã từng chỉ biết qua mail, làm việc qua mail, sau bao chuyển đổi, cả công việc và công ty, nay lại làm chung 1 team, và còn biết là đã từng học chung high school.

Gặp 1 người cũ…đã từng quen, chưa kịp chào nhau, thì hôm sau, check mailbox, lại thấy chính yêu cầu add friend từ người đó….

Xem 1 quyển sách, nghĩ,nhỡ may người tác giả này qua đời, thì thật may mắn, là mình còn đọc được quyển này khi người ấy còn sống…2 ngày sau, báo chí đăng tin, ông….đã về thế giới bên kia…..

Những mối quan hệ, những khuôn mặt lạ quen, cứ thế, lướt qua ngẫu nhiên, "đến như trong cuộc chơi" và như thế "ra đi cũng rất thảnh thơi"...

Dú sao đi nữa, có 1 điều tôi chắc chắn, tôi biết, và tôi tin....giờ này, có một người đang ngồi đâu đó, trong một góc tối nào đó, đang lặng lẽ, chờ đợi tôi, như tôi đã từng đợi chờ như thế...

Hẹn gặp nhé, vì "tình yêu thì mai này sẽ đền.....Vào một đêm thật yên"

When destiny calls, you must answer!

Dù đến rối đi, tôi cũng xin tạ ơn người!

.....

http://filmcriticvn.files.wordpress.com/2011/03/images6.jpg?w=400&h=257

Những chạm mặt thoáng chốc, những người-tưởng-chừng-chẳng-liên-quan nhưng hóa ra lại sẽ là những "dấu mốc" quan trọng trong cuộc sống ...kiếp này, và cả kiếp sao - biết đâu chừng?

It happens!

Nên rất dễ dàng lí giải vì sao tôi thích 1735km, thích cái triết lí nhẹ nhàng của 1735km đến thế!

Phim hay đời? Hay chính là những gì cuộc đời chưa thể nói. Đã lên phim. Như thế!



"NHÂN TRƯỜNG HỢP ĐI LẠI 1735KM..LẦN THỨ 3"



“ Trâm Anh : Anh phải giữ cẩn thận mọi thứ để người ta còn biết anh trân trọng cái gì nữa chứ ? Đâu phải cứ vẽ xong rồi vo viên lại nhét trong kẹt ghế !
Kiên : Tôi nhớ ai thì sẽ vẽ người đó thôi. Giữ lại hay không không quan trọng. Quan trọng là tôi đã vẽ”


Có điều gì đó kì lạ, thật kì lạ….Tôi đã (lại) cười; (lại) thích thú, (lại) bùi ...ngùi…một lần nữa với 1735km!

Chưa có film nào, huống chi là film Việt Nam, làm tôi có cảm giác khó tả này…
Mỗi lần xem là thêm 1 lần thấm thía, thêm 1 lần suy nghĩ, ….và 1 lần cùng đi…với Trâm Anh & Kiên…Không cần biết….điểm đến là đâu…Không cần vạch ra 1 giới hạn cuối cùng nào…Vì “đi có nghĩa là đã đến” vậy!

Tôi thấy bóng dáng của tôi, của (thế hệ) chúng tôi trong Trâm Anh & Kiên….những cuộc hội thoại, những suy nghĩ…mà tôi dễ dàng nghe thấy từ chính tôi, từ bạn tôi, nơi 1 quán café ven đường, nơi công viên, nơi góc phố…hay bất cứ nơi đâu…!

Những câu thoại rất đời, rất tinh tế…nhưng đằng sau đó là những triết lí “dễ thương” của những người trẻ, đang còn rất ngỡ ngàng trước đời sống, trước những lối rẽ, trước những quyết định….Những người vừa đi và vừa…kiếm đường đi!

DƯƠNG YẾN NGỌC thanh tú và diễn ra cái vẻ ngây ngô của 1 cô gái..tỏ ra mình …không ngây ngô, KHÁNH TRÌNH với nét diễn hơi “ gượng ép” của lần đầu tiên chạm ngõ điện ảnh, hóa ra lại thành cái hay ..vì tính cách của Kiên là..đúng như vậy, phớt đời, vô lo & “làm những gì mình thích”….!

"Kiên : Mỗi ngày có năm chuyến tàu từ Hà Nội vào Thành phố Hồ Chí Minh, hôm qua cũng có và hôm nay cũng có. Mỗi chuyến có 12 toa, mỗi toa có hàng chục ghế, vậy tại sao cô không đi chuyến hôm qua hay ngày mai, không đi chuyến này hoặc chuyến khác mà lại đi đúng chuyến tàu hôm nay, giờ này, trên toa này và ngồi ngay đúng ghế của tôi"

Một câu hỏi chẳng cần câu trả lời, có gì đâu, định mệnh hay ngẫu nhiên, duyên số hay tình cờ, thì chúng ta cũng đã gặp nhau, đã cùng bước chung trên 1 chặng của hành trình….Hãy sống trong giây phút này thôi. Hãy yêu trong giây phút này thôi…. Hãy tự thành “định mệnh” của nhau….bởi lẽ….“Ngày vui quá ngắn, (mà) cuộc đời chẳng dài…”


[ Tình yêu nơi đâu nơi đâu, băng qua đêm thâu
Có khi chỉ cách nhau 1 cầu
Tình yêu nơi đâu nơi đâu, ghé sát vai nhau
Có khi chẳng thấy nhau nhau 1 đời
….
Giống con hạc giấy kia
Cứ xoay tròn mãi trên đỉnh đầu ]

Nhân gian thì cứ xoay tròn….Cuộc sống thì cứ xoay tròn…Định mệnh đã đem đến và lấy đi, từ chúng ta một điều gì/ một ai đó…..Còn... Trâm Anh & Kiên…Hai bạn đã đi đến đâu rồi?


Không có nhận xét nào: