Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Đinh Cường - niềm cô đơn bao dung...

 

Đinh Cường

1939-

 

Vĩnh Vin

 

anh vẫn trở về đêm khuya thắp hàng bạch lạp

tách nước trà nguội như căn phòng có nhiều vết loang

anh đồ lên thành khuôn mặt em hai mắt to đen

là nh. với chiếc trâm cài trên tóc

con đường buổi chiều là tấm thảm

anh đưa em về với tiếng hát của trang

sương mù vữa trên dãy núi xa còn lại một tí mặt trời

sáng dịu như màu áo dài xanh non em phơi rồi để quên

là nh. với dáng vai gầy bắt được .

làm sao anh nói ra ,lời lẽ giản dị như ca dao và tình yêu

hồn nhiên như rừng núi hồn nhiên như hơi thở em

anh lắng nghe bằng tiếng tim

là nh. với đêm dài mộ huyệt

cho anh gọi em một lần rất nhỏ như phi lao

như tiếng sao vỡ nửa khuya

em ngửa mặt cười nghe lệ rơi

là nh. với bản serenata buổi chiều buồn hơn bao giờ

là nh. với niềm sầu đau vĩnh viễn.

 

 (Tạp chí Mai số 40, ngày 15.4.1964)

DOÃN QUỐC SỸ đã từng nói về những bức tranh của ĐINH CƯỜNG luôn chứa đựng một "niềm cô đơn bao dung"....Những khoảng lặng, những bóng hình, những cánh chim, những dòng sông....tất cả, đều đơn lẻ, đều thinh không, gợn buồn trong tranh ĐINH CƯỜNG. Trong thơ của ông cũng thế....Như một tiếng thở dài, thật dài...và xa vắng..về những điều giản dị, và nhỏ nhặt thôi...


Nỗi niềm từ


Nói với biển


 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không còn một con dã tràng nào đâu
em đừng chạy đuổi
biển động rồi kia
những con sóng đục ngầu muốn vồ lấy em
cùng cơn bão mặn
anh ra đây một mình
bờ dương liễu như sợ hãi
biển bốc hơi mù
và lạnh tăm.

Không còn một con dã tràng nào đâu
em đừng tìm kiếm
bờ cát ướt và những vỏ sò trắng
loài cây hoang
không nói một lời
mưa rất nhiều trên núi đó
bóng người đi rất xa
bây giờ anh sợ hãi
nhiều lô cốt đen
(đừng ai bắn tôi và tôi ngã chết)

Buổi sáng tôi nghe sóng lớn
biển động rồi kia
em hãy làm dấu thánh trên cát
hát bài rất buồn
như quê hương.

không còn một con dã tràng nào đâu
em đừng hoài phí mãi
anh đã đứng dậy trở về,
tiếng súng của người nghĩa quân
rất ớn lạnh sau lưng anh
hát ơi hát ơi.

 

(Cửa Đại, 22-9-1964)

 

Tranh: Hội An ngày về

sơn dầu trên giấy 20 x22 in

Đinh Cường



....cho đến nỗi sầu cô quạnh của

Khúc Requiem Tôi Nghe Chiều Nay
Đinh Cường

 

 

Như tiếng chuông ban chiều

Chuông gọi hồn ai Ernest Hemingway

Khúc requiem cho Nguyễn tôn Nhan

chiều mù mù ngoài trời

mù mù giọng hát Nguyễn trọng Khôi

như ném nhẹ từng viên sỏi

trên mặt hồ đóng băng

là nước mắt khô của mùa đông

chờ tiếng chim báo mùa

tan ra khi nụ hoa vàng vừa nở

mùa xuân sẽ đến …

 

Chiều mù mù khúc requiem buồn

những nét bút chì nhớ Nguyễn tôn Nhan

những nét bút chì như có nuớc mắt

những nét bút chì tài hoa của Khôi

như nét bút chì vẽ Trịnh công Sơn

trên bìa sách Vết chân dã tràng của Ban Mai

tôi mong được đổi bạn

những chai rượu vang ngon nhất

hay chai rượu lễ lâu năm

Amen …

 

Khúc requiem buồn quá đỗi

ai nào biết ai nào hay

ai nào biết ai nào hay …

và chấm đỏ trên bản đồ đường thành phố

nơi người thi sĩ yêu mến của chúng ta ngã xuống

rồi thôi rồi thôi đi xa

ai nào biết ai nào hay

ai nào biết ai nào hay …

 

Tôi còn nhớ viên sỏi trắng trong sân nhà thờ

nói lời an ủi tôi thời trẻ dại :

đừng khóc nữa .

 

Virginia , Feb.9.2011



.....thậm chí là nỗi buồn mang theo khi

Trưa trên phố Clarendon
Đinh Cường

 


Lở trưa tôi đi trời nắng xế
Đâu có ai về trên phố Clarendon
Đâu có mái tóc mượt mà gió lộng
Mà nghe như tiếng thánh kinh buồn

Rồi lại mùa thu vàng lá rụng
Em có buồn nhìn trời thu không
Ước chi về đi dưới trời mưa bụi
Ôi Huế rêu phong ủ kín trong lòng

Lỡ mai tôi đi về dưới suối
Vàng mơ một giấc ngủ êm đềm
Thì cứ như là mây với gió
Gió dạt xô về muôn tiếng chim

Rồi lại em qua đồi cỏ ấy
Gỡ cỏ may hồng em nhớ ai
Đời nghiêng nghe chút sầu thiên cổ
Trưa một mình đi phố lạ người

 

Virginia ,10.90



......và mới đây nhất, chỉ là 1 cú phone thăm bạn...mà cũng cả 1 trời tưởng tiếc



tặng Đặng Tiến

 

 

Sáng dậy sớm gọi thăm bạn. giờ này trưa ở Orléans

Sông Loiret bắt đầu ánh bạc, bạn đã ra thăm đàn ngỗng trời chưa?

Tim còn đeo máy kiểm soát

sáng cuối tuần về nhà chiều vô lại bệnh viện

bạn nói, giọng vui. đang uống thuốc

để mức đường đừng lên cao

ôi chúng ta tuổi của bệnh này bệnh khác

 

Sáng dậy sớm đi bộ qua Starbucks

( bằng từ chợ Tân Định lên Đakao )

ngồi uống ly cà phê đầu ngày, xem trang báo Washington Post

mai lại tuyết. cuối tháng ba chưa hết

mùa hoa anh đào đang nở

khách thập phương sắp về lễ hội

 

Làm sao vui, còn âm vang trận động đất ở Fukushima

mỗi ngày bao nhiêu người chết ở Libya

tôi vẽ chân dung cô gái tranh đấu ở Iran

màu máu thắm,  khi ngồi xem tivi buổi sáng

cùng Bạch Thái Quốc ở Paris, tháng chín.

và giọng ca Billie Holiday những điệu blues buồn

 

mười năm, vẫn nhớ những lời ru của Trịnh công Sơn

vừa có tên đường ở Huế, hôm nào về chụp ảnh

Mưa ru em ngủ. Tay em kết nụ

Nuôi trọn một đời .Nuôi một đời người

Mùa xuân vừa đến …Mùa xuân đang đến nơi này

dù tro than trong lò sưởi mùa đông còm âm ỉ

hoa xuyên tuyết nhú lên mạnh mẽ

như tim bạn rồi sẽ đập nhịp đập bình yên …

 

....hay đó cũng có thể là nỗi buồn xa xứ...





Posted Image

Je criais, j’affrontais de ma face le vent
( Yves Bonnefoy )

Mùa đông đã trở lại trên cánh rừng sau nhà
đôi khi rừng gọi gió về làm bạn ,nhưng sáng nay
trận gió lớn quá làm bay các chậu cây
nhớ mùa gió của Nguyễn ngọc Tư vừa đọc lại :
…” Tôi vẫn thường hình dung ,một mai mình đi xa ,
xa lắm, xa cả những mùa gió ,hoặc đọc ,hoặc ai đó nhắc
chỉ gọn lỏn hai từ “gió chướng “, ngay lập tức tôi sẽ chết giấc
trong nỗi nhớ quê nhà …”
(1)

Tôi như có ngọn lửa trong đầu ,muốn gào thét , muốn gọi lớn
nhưng vô ích . không có tiếng vọng từ ngọn núi xa kia ,
có phải mây mù nhiều quá
phủ dày một mùa đông ẩm đục
tôi mặc nhiều lớp áo che kín gió
ra đứng giữa trời
gió quất tôi rát mặt ,quất tôi nghiêng ngả
tôi cúi xuống nhặt một cành cây khô ,hai cành cây khô
nhặt một xác chim ,hai xác chim sẻ yếu đuối
dưới lớp tuyết vừa tan
hai con quạ đen thay nhau mổ xác con sóc chết
giữa đường vắng
con suối nhỏ đã đóng băng
rừng cây trơ xương màu xám tro
như màu ruốc sậm quê nhà…

Cuối năm em đâu còn sắm đôi guốc mộc
đâu còn mặc áo lụa vàng đi bên hàng sầu đông
mùa này dòng sông có sương mù dày thêm mỗi sớm mai
bên kia thành phố ngái ngủ
những nụ hải đường đã nở trong vườn xưa ?
đôi khi mùi khói nhang cứ vàng thêm
trên tấm giấy ánh bạc ,che một khoảng trần nhà
vết tích những lời cầu nguyện …
mà gió cuối năm vẫn thổi buốt
muôn vàn nổi nhớ
chiếc noeud hồng ai trôi mù tăm ngoài biển đêm
sao không có tiếng vọng từ ngọn núi xa khuất ,xa khuất …

Chỉ là tiếng gió lồng lộng băng qua cánh rừng
tôi che kín mặt
đứng giữa trời cuối năm .

Virginia ,ngày gió lớn 5.12.2010



Tất cả, là một thầm kín suy tư, một trải nghiệm riêng tư của ĐINH CƯỜNG, những tự sự, rất riêng, mà như những tiếng chuông gióng giả...lay động, và ...ngân nga...

Mạch suối tuôn trào, từ những kỷ niệm rời, những giấc mơ thầm, những hoang mang hão huyền,  từ những «trận gió hoang vu thổi buốt xuân thì».....


Nỗi buồn, trong tranh & trong thơ của ĐINH CƯỜNG...dẫn dắt chúng ta, đến những chân trời hiu quạnh, những thầm kín đơn sơ ..Nơi đó, có lời gọi mời . Buồn ơi! .Tới chơi!

huyvespa@gmail.com



"Họa sĩ Đinh Cường là một tên tuổi. Tôi không dùng những chữ đứng kèm: lớn, hay vĩ đại. Những chữ này có người tầm thường đã lợi dụng, dùng mòn cả rồi, không còn thú vị để lặp lại. Đinh Cường được biết đến không riêng trong lãnh vực hội họa. Những người viết văn, làm thơ, viết biên khảo, viết nhạc...đều quen thuộc tên ông. Dĩ nhiên những người thưởng ngoạn nghệ thuật, từ thập niên 60 đến hôm nay, cũng dành cho ông nhiều cảm tình và ngưỡng mộ." (LUÂN HOÁN)


Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã gọi Đinh Cường là Thi sĩ của hoài niệm. Ông diễn đạt nhận xét của mình:


... “Với cái nền lãng mạn đầy tính chất thi ca, Đinh Cường đã say sưa ‘vọc’ sơn dầu và nhồi nặn tâm hồn mình vào trong ấy. Thời gian ấy, tôi rất hiếm thấy những họa sĩ trẻ sử dụng sơn dầu nhuần nhuyễn như Đinh Cường. Và đó cũng là giai đoạn của những khỏa thân xanh (nu bleu) khỏa thân hồng (nu rose) phảng phất đường nét của Modigliani, một trong những bậc thầy về chân dung mà anh rất ngưỡng mộ và yêu mến...”


Trịnh Công Sơn còn đẩy nhận xét đi xa hơn:


... “ Trong Đinh Cường luôn luôn có sự trở về . Anh không có cái logic của người luyện kim từ một mẩu sắt thô biến thành một thanh kiếm đẹp. Anh mang trong mình một nỗi nhớ không nguôi với kỷ niệm. Trong tranh Đinh Cường không có bóng dáng của cái gọi là sự trở thành (le devenir). Anh có vẻ như đang còn mãi đi tìm cái tuyệt đối trong sự tương đối được lặp đi lặp lại của một đời người. Tìm đến tranh Đinh Cường là tìm đến sự yên tĩnh đằm thắm, thơ mộng...”


Mười năm và có lẽ là nhiều hơn nữa, Trịnh Công Sơn viết thêm về người bạn chí thân của mình:


... “Tôi là người khách vãng lai thường trực của atelier Đinh Cường. Đêm cũng như ngày. Thế giới tranh của Đinh Cường đối với tôi không có gì xa lạ, bởi vì chúng tôi đã cùng sống trong thế giới ấy từ những ngày lòng chưa hề vướng bận về một tiếng thở dài...”


Trịnh Công Sơn cho biết tiếp:


.... “ Trong Đinh Cường có một thứ hoàng tử bé suốt đời song hành với hắn....Rong chơi là một thứ kinh vương giả trong tâm hồn Đinh Cường. Cứ lên đường, dù cao nguyên, dù biển là đã nghe thấy trong Đinh Cường vang lên một tiếng reo vui mãn nguyện. Đi không là sứ mệnh của đôi chân, mà đi, với Cường, là lòng ngưỡng vọng linh thiêng về một tiếng gọi. Tiếng gọi của một thế giới tự mình tìm thấy từ những ngày còn trẻ trung, tìm thấy và nhớ mãi....Đi để nhận ra một cách buồn bã những gì thiên nhiên đã đánh mất mà mình vẫn còn lưu giữ lại trong tranh...” (Trịnh Công Sơn, 11-1988, báo Thanh Niên)



Born in 1939 in Thu Dau Mot, Vietnam. Lived in Hue, Dalat and Saigon until 1989. Currently residing in Burke, Virginia, USA

EDUCATION:

1964 National Institute of Fine Arts, Saigon.
1959-1963 Hue Institute of Fine Arts.
1951-1957 Lycee Petrus Truong Vinh Ky, Saigon, Vietnam.

TEACHING:

1967-1975 Hue Institute of Fine Arts.
1963-1967 Dong Khanh High School, Hue, Vietnam.

ONE-MAN EXHIBITIONS:

2006 LacViet Gallery, Arlington, Virginia
2005 Viet Art Gallery, Houston, Texas
2000 Springfield Art Association, Chicago, Illinois.
1999 Truman College, Chicago, Illinois.
1999 Cafe Montmartre, Reston, Virginia.
1999 Cafe Starbucks, Burke, Virginia.
1998 BaoKha Gallery, McLean, Virginia.
1997 Farmers Branch, Dallas, Texas.
1996 BatTrang Gallery, Towson, Maryland.
1995 DatDo Gallery, McLean, Virginia.
1995 3511 Bellefontaine Street, Houston, Texas.
1994 Metro Gallery, George Mason University, Virginia.
1991 Le Jardin du Boise', Montreal, Canada.
1989 Windy Hill, McLean, Virginia.
1975 French Institute, Saigon, Vietnam.
1975 Cultural Center, Danang, Vietnam.
1974 University of Nhatrang, Vietnam.
1973 Cultural Center, Pleiku, Vietnam.
1972 French Institute, Saigon, Vietnam.
1971 Sports Circle, Hue, Vietnam.
1967 French Alliance, Saigon, Vietnam.
1967 Information Hall, Hue, Vietnam.
1965 French Alliance, Dalat, Vietnam.
1965 French Cultural Center, Danang, Vietnam.
1965 Information Hall, Hue, Vietnam.

GROUP EXHIBITIONS:

2005 Danchi Art Gallery, California
2002 Two-men Show with Buu Chi, Tu Do Gallery, Saigon, Vietnam
2001 Vinh Loi Gallery, Saigon, Vietnam
2001 Cultural Center, Hue, Vietnam
2000 The Ellipse Arts Center, Arlington, Virginia. 2000 The Ellipse Arts Center, Arlington, Virginia
2000 Three-men Show with Trinh Cong Son and Buu Chi, Tu Do Gallery, Saigon, Vietnam
1999 Pilgrimage: Twelve Journeys to Refugee, Ellipse Arts Center, Arlington, Virginia
1999 Perspective Gallery at Virginia Tech, Roanoke College, Salem, Virginia
1997 20 Years of Vietnamese Art in America, Michigan University
1996 Asian-American Art Exhibit, The Executive Office Building Auditorium, Rockville, Maryland.
1995 An Ocean Apart, Ellipse Art Center, Arlington, Virginia. Organized by the Smithsonian Institute.
1995 Vietnamese Artists- 20 years in Exile, Ryals Gallery, Boca Raton, Florida.
1992 Tet Art Show, Century art Gallery, Westminster, California.
1989 Czechoslovakian Cultural Center, Saigon, with Do Quang Em and Trinh Cong Son.
1974 American-Vietnamese Association, Hue, with Duong Dinh Sang.
1974 University of Hue, with Vo Dinh.
1973 Referral Center, Danang, with Vinh Phoi and Ton That Van.
1970 French Institute, Saigon, with Nguyen Khai.
1965 Information Hall, Saigon, with Ton Nu Kim Phuong and Trinh Cung.
1965 Information Hall, Hue, with Le Van Tai.

WORKS SHOWN AT:

1974 Southeast Asia Art Exhibition, Singapore
1968 New Delhi, India
1967/1969 The Sao Paulo Biennal
1966 The Tokyo Biennal
1964 The Tunis Biennal
1963 The Paris Biennal
1962 First International Art Exhibition, Saigon, Vietnam

AWARDS:

1963 Silver Medal, Spring Exhibits, Saigon, Vietnam.
1962 Silver Medal, Spring Exhibits, Saigon, Vietnam.
1962 Prize awarded by the Embassy of China in Vietnam.



                   VÀI TÁC PHẨM TIÊU BIỂU:

 - Cà Phê Mùa Đông

                

                      

                               Vườn Khuya - Noctural Garden

                                  Hành Hương - Pilgrimage

                           Tường Cổ Thành - Ancient City Walls

       Thiếu nữ trên đồi Domaine de Marie Đà Lạt - 1985 (Private Collection PAD-TH)

                 Thiếu Nữ Trong Thành Nội - 1984 ( Private Collection PAT-LG)

NHỮNG LINK LƯU TRỮ TÁC PHẨM CỦA ĐINH CƯỜNG:

TỰ DO GALLERY, Sài Gòn, Việt Nam: http://www.tudogallery.com/DinhCuong/

LẠC VIỆT GALLERY, Arlington, Virginia, USA: http://www.lacvietgallery.com/dinhcuong.jsp

 

Bộ tranh về Bùi Giáng: http://www.talawas.org/talaDB/suche.php?res=339&rb=0102

 

Đinh Cường vẽ Trịnh Công Sơn













Trịnh Công Sơn nói về Đinh Cường:

Ðã hơn mười năm, kể từ những ngày còn lang bạt cùng bằng hữu , những chuyến xe đó thoăn thoắt đi về , nối liền tiếng chim cao nguyên với loài hải âu vùng bể. Rồi lời sóng chưa kịp tan đã vội vàng nghe ra điệu suối. Kỳ thú như một cơn gió lăng loàn.

Nhưng hôm nay gió phần nào đã đuối sức. Những hoa tươi lá nõn, giờ đây, đã hết trong tôi những ngày phồn thịnh j'ai cueilli ce brin de bruyère - L'Automne est morte,souvien- t'en. Sự tàn úa kia một phần vì cảnh đời bức bách, phần khác bởi chưng tôi đã khéo chìu chuộng thời gian.

Có một kẻ lì lợm đam mê kỷ niệm. Nơi tâm hồn hắn, tôi sững sờ bắt gặp đứa bạn trẻ trung ngày xưa. Trên mảnh đất riêng tư, âm vang hơn mười năm kia vẫn còn tươi tắn. Nếu biết khóc, hãy yếu lòng vào những phút này, nơi mà lòng ngưỡng vọng còn nguyên vẹn về một đóa qùy, một loài chim lạ, một con đường hiu hắt sương mù...

Ðinh Cường chính là kẻ không chịu lãng quên đó. Cường vừa ra đi vừa ở lại. Uống chén rượu hôm nay mà nhớ chén rượu ngày xưa:" Nhớ không Sơn rượu chiều Ðơn Dương bạn cùng ta uống cạn..."Biết trở về cũng là cách tri ân những hội ngộ trong đời.

Có người họa sĩ quá cố nói rằng : Trước khung vải tôi mãi mãi là một đứa bé. Trong Ðinh Cưòng cũng có một thứ hoàng tử bé suốt đời song hành với hắn. Khi tôi cầm đàn hát cho Cường nghe về cái cội nguồn kia của bể :"...Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe.."- thì lúc bấy giờ tôi biết rằng chú hoàng tử bé trong Cường cũng đang sửa soạn trở về rong chơi trên những núi đồi , phố thị của quá khứ.

Rong chơi là một thứ kinh vương giả trong tâm hồn Ðinh Cường. Cứ lên đường, dù cao nguyên dù biển, là đã nghe thấy trong Cường vang lên một tiếng reo vui mãn nguyện. Ði không chỉ là sứ mệnh của đôi chân, mà đi, với Cường, là lòng ngưởng vọng linh thiêng về một tiếng gọi. Tiếng gọi của một thế giới tự mình tìm thấy từ những ngày còn trẻ trung. Tìm thấy và nhớ mãi. Nỗi nhớ ấy như một dòng suối ám ảnh, bức bách , chỉ chờ một cơn bão để biến thành sông, thành biển, là đôi chân tù túng lại lơ đãng thong dong lên đường. Ði để nhận ra một cách buồn bã những gì thiên nhiên đã đánh mất mà mình vẫn còn lưu giữ lại trong tranh.

Tôi là người khách vãng lai thường trực của atelier Ðinh Cường. Ðêm cũng như ngày. Thế giới tranh của Cường đối với tôi không có gì xa lạ, bởi vì chúng tôi đã cùng sống trong thế giới ấy từ những ngày lòng chưa hề vướng bận về một tiếng thở dài.

Trên những phím đàn dương cầm yên tĩnh trong atelier của Cường, tôi vẫn nghe ra mỗi ngày những âm thanh xưa cũ bay la đà trên những núi đồi hoa lá, tháp chuông, trong những màu sắc nóng lạnh của những bức tranh tuy hôm nay mà cũng là của những ngày xưa nữa.

11.1988
Trịnh Công Sơn

(Thế Giới Thơ Mộng Trong Tranh ÐC/ Báo Thanh Niên)


... Xin đừng bắt tôi giải nghĩa tranh. Nó hiện ra đó và tôi đã hụt hơi, mệt mỏi. Thế giới xa lạ được dựng lên từ một hồi ức hay một bắt gặp vụt đến, rồi loang dần trên mỗi khoảng không đen. Khoảng không mà tôi đã đối diện trong những ngày tháng sống chìm lĩm câm nín, mõi mòn, xô dạt tôi về gần với hư vô, tiếng vọng bi thảm của một hồi chuông lạ . Xin ghi nhớ một góc hành lang, nơi tôi đã đặt giá vẽ, đêm nào mưa bão thổi qua hay cơn nóng của một mùa hạ sắp tàn. Nơi đó tôi đã mài nhẵn ý thức, ném từng vô vọng, đổ từng hơi thở xuống những khung vải vốn hiền từ. Mỗi bức tranh là một hơi thở. Và nó thành hình tức là tôi đã chết.Tôi trở lại cùng người làm kẻ thưởng ngoạn .Nhìn sự mới lạ như lần đầu tiên mới đến. Xin hãy cảm, nhớ đừng bao giờ tìm hiểu."

(Bày tỏ về hội hoạ của Đinh Cường)



STANDING ON THE OTHER SIDE OF LIFE
oil on canvas





HEAVEN AND EARTH
oil on canvas




PILGRIMAGE
oil on canvas





GOLDEN CITY
oil on canvas



Một nét đặc trưng trong tranh của hoạ sĩ Đinh Cường là tranh của ông làm cho người xem không chỉ chú ý đến màu sắc, kĩ thuật, bố cục của bức tranh mà cần phải tìm hiểu cái ý, phần sâu thẳm ở phía sau bức tranh, là tư duy, ý tưởng và triết lý mà hoạ sĩ muốn gửi tới trong tranh






RỪNG CÂM
oil on canvas




RÊU PHONG




NỖI NHỚ




TRONG BÓNG MÙA THU


Hoạ sĩ Đinh Cường hay vẽ về đề tài phụ nữ. Cũng giống như trong nhạc Trịnh Công Sơn, hình ảnh người phụ nữ trong tranh của Đinh Cường thường mang một vẻ đẹp mỏng manh, mảnh mai với những chiếc cổ dài, tà áo dài với những gam mầu trang nhã, u buồn đôi tay thanh thoát buông thả hoặc đan vào nhau với vẻ cam chịu, có lẽ là cam chịu sự cô đơn trong tâm thức.

Và những bức trang đó thường mang màu sắc bảng lảng, thơ mộng, sương khói của một thời để nhớ ở Huế, Đà Lạt, Sài Gòn.






SEN MÙA HẠ



TREE - TURNING RED



BÓNG MÂY

Điệu Blues Jazz cuối năm
Đinh Cường

 

 

blues jazz ,oil on paper 18x24 in ,dinhcuong

 

Vẫn tiếng đại hồ cầm rất trầm

đêm cuối năm, đường 18

thêm ly rượu đỏ, quán Toulouse-Lautrec

nhớ bạn. mười năm xa

nhớ đêm Đơn Dương thức khuya viết thư

gởi về Hướng Dương

tôi vẽ thêm ánh nến

những ngọn nến âm u trên rừng khuya

gió hú, và Sơn ơi muời năm về đâu

 

 

blues jazz I. oil on canvas 16x20 in ,dnhcuong

 

về đâu những người thân yêu khuất mặt

có người bạn lâu năm

một ngày phản trắc

và dòng sông Potomac vẫn êm đềm trôi

có mùa nuớc lớn, có mùa hoa nở rực

tôi đang đi ven rừng cây khô tháng Chạp

con đuờng vòng vắng người buổi trưa

như đã quen ghé qua tiệm sách cũ

vẫn những câu thơ của Prévert thời xa xưa

một thời mộng mị

’ngoài phố mùa đông

đôi môi em là đốm lửa hồng …”(*)

 

 

tiếng kèn Trần mạnh Tuấn, đêm khuya Saigon ,Trịnh công Sơn -Đinh Cuờng vẽ

 

Sơn, đêm ngoài biển khuya

đâu còn thấy con dã tràng nào

qui nhơn. quy nhơn và tôn nữ …

giọng nói rất chậm. còn âm vang biển nhớ

bây giờ chỉ còn là bọt rượu sủi tăm

 

Chỉ còn một mình ta lang thang cuối năm

dưới trời mưa tuyết ,và điệu blues jazz

rất buồn ,rất nhớ Sơn ơi ,

 

Virginia ,ngày tuyết đầu mùa 16.12.10

 

*Ru đời đi nhé ,ca khúc Trịnh công Sơn 1973


3 nhận xét:

Thuan Nguyen nói...

Đinh Cường và những trang bìa tạp chí trước năm 1975 có bóng dáng phụ nữ .Những người phụ nữ xõa tóc , những người phụ nữ có dáng vẻ cô quạnh ..đó là tất cả những ký ức của chị về người họa sĩ này .

[H]UY! vespa nói...

dạ, nhìn tranh ĐINH CƯỜNG...tự nhiên không cần gì khác, một "ambience" rất Saigon pre 1975 tới tấp bủa vây!:)

Nhã Nam . nói...

Như tiếng chuông ban chiều

Chuông gọi hồn ai Ernest Hemingway

Khúc requiem cho Nguyễn tôn Nhan

chiều mù mù ngoài trời ...

27 tết cuối năm vừa rồi, ngồi ngoài vỉa hè nhậu cùng nhiều anh em văn nghệ, có cả Nguyễn Tôn Nhan. Ai cũng chỉ trải tấm báo để ngồi vì chẳng bàn ghế nào cả, được một cái là vỉa hè đó yên tĩnh, nhiều bóng cây. Hai hôm sau nghe báo tin Nguyễn Tôn Nhan qua đời vì tai nạn giao thông (có lẽ sau một cuộc vui tất niên). Đọc khúc Requiem của Đinh Cường cho Nguyễn Tôn Nhan mà muốn khóc.