"...Tuổi
là cây bút thon thon ngọc ngà
Tuổi là sách thơm, trong như ngoài bìa
Tuổi là tay viết xanh xanh hàng chữ
Ép trong đôi tờ, cánh bướm đã khộ"...
(TUỔI THẦN TIÊN - PHẠM DUY)
Tuổi là sách thơm, trong như ngoài bìa
Tuổi là tay viết xanh xanh hàng chữ
Ép trong đôi tờ, cánh bướm đã khộ"...
(TUỔI THẦN TIÊN - PHẠM DUY)
“Yêu một khắc để mang sầu trọn
kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
....
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó!!!”(*)
Này những TUỔI NGỌC, TUỔI HOA, những người, những bạn..đã mang sầu trọn kiếp chưa, đã đến được bến bờ nào rồi....Tôi không biết, tôi không làm cách chi mà biết được....Nhưng..."còn lại mấy tờ thư", đây, "của tin còn một chút này làm ghi"...tôi lại lật giở lại từng trang hoài niệm - một hoài niệm đẹp của Saigon - và thấm thía làm sau cái cảm giác "trong lòng thương nhớ cơn mơ lại kì"...
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
....
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó!!!”(*)
Này những TUỔI NGỌC, TUỔI HOA, những người, những bạn..đã mang sầu trọn kiếp chưa, đã đến được bến bờ nào rồi....Tôi không biết, tôi không làm cách chi mà biết được....Nhưng..."còn lại mấy tờ thư", đây, "của tin còn một chút này làm ghi"...tôi lại lật giở lại từng trang hoài niệm - một hoài niệm đẹp của Saigon - và thấm thía làm sau cái cảm giác "trong lòng thương nhớ cơn mơ lại kì"...
"Mộng này là thần tiên?
Mộng này là quyến luyến"...Một cơn mộng đẹp, một cơn mộng vô cùng cần kíp,
khi "đời sống đã mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải
lúc nào, giờ nào, thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được"(**)....thì đây,
TUỔI NGỌC, thời ấy, năm ấy... và giờ đây, như đang cùng thổ lộ, đang cùng gióng
giã lên những hồi kinh tình yêu, tình thân, tình quê...
"...Không gian như có giây tơ, Bước đi sẽ đứt, động hờ se tiêu..."(***)
Đã từng có một thời gian, không gian như thế...
"...Không gian như có giây tơ, Bước đi sẽ đứt, động hờ se tiêu..."(***)
Đã từng có một thời gian, không gian như thế...
Ai cũng từng một
lần...bước xuống bậc tam cấp cửa lớp, giã từ, giã từ...những nhung lụa tuổi
nhỏ, những hoa gấm ngọc ngà, bước xuống bậc tam cấp ấy..là bước xuống
đời...chia xa những hồn nhiên tuổi ngọc, những gương mặt thân quen, những âm
vang hạnh phúc...Những thương nhớ muôn vàn ấy, dù muốn hay không, cũng đã phủ
kín hồn chúng ta, mất rồi!
Biết đến kiếp nào, đời nào..mới đi
lại trên con đường ấy, mới vô tư ngắm gió trời, nghe tiếng ve rả rích và (giả
bộ) sầu lo...? Biết đến bao giờ mới còn thấy buổi chiều học trò rực rỡ, buổi
sáng học trò mầu nhiệm và buổi trưa học trò với "cỏ biếc, vườn
xanh"???
Những mùa hạ xa vắng ấy đã trôi mãi xa, ngàn xa, đã phủ lên hồn ta một chút hanh hao, một chúc tiếc nhớ..nhưng cũng đủ để quay quắt khi vời trông..
Những mùa hạ xa vắng ấy đã trôi mãi xa, ngàn xa, đã phủ lên hồn ta một chút hanh hao, một chúc tiếc nhớ..nhưng cũng đủ để quay quắt khi vời trông..
Một ngọn gió kỉ niệm đang bay qua và
luồn vào trí nhớ, một "trí nhớ nhỏ nhoi"..nhưng đủ chỗ để khi khơi
vang từng tiếng động, thứ "tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi", cũng
đủ để ta như kẻ mộng du, lần mò theo thanh âm ấy đế nắm níu được sợi dây nhung
nhớ...đi tìm một thời gian nào đó đã nghìn trùng xa cách!
TUỔI NGỌC nắm níu những xa cách tưởng chừng đã ngàn trùng ấy.
Tôi ngỡ ngàng trước những dòng những chữ...(tưởng chừng) vô thức, nhưng đằng sau, là cả một trời hoa mộng, những ủi an và chia sớt về nỗi buồn, những rung động đầu đời, những vụt mất của mối tình đầu, những xao xuyến ...nghe ra sao thấy ngọt ngào như hương trái vừa chín tới, ngất ngây như dư vị của một mùa yêu xưa...
.. .Trong THƯ TÒA SOẠN, số 1, năm 1971, DUYÊN ANH đã viết:
“"Mỗi lần
xuất bản báo là một lần hồi hộp. Như cậu trai vừa lớn chờ đợi người tình ở gốc
cây. Cây khuất nhất trước cổng trường con gái. Như thí sinh làm bài dở chờ đợi
nghe kết quả. Không sai chút nào. TUỔI NGỌC. Tuần báo của tuổi vừa lớn, xin
được coi giống như một bài thi làm dở của thí sinh chăm học. Và bạn đọc sẽ là
thầy chánh chủ... khảo tuyên bố kết quả. Nếu bạn phán hai tiếng "Đọc
được" có nghĩa là TUỔI NGỌC đã đâu vớt”
Xúc động quá,
và..dễ thương quá…
Và tôi, giờ đây,
có khác chi một nhân vật trong "ÁO TIỂU THƯ" của DUYÊN ANH (và cũng
là truyện ...khai trương số 1 TUỔI NGỌC năm 1971)
"...Anh đã thật sự giã từ cuộc đời thơ mộng và đang vất vả leo dốc vật chất. Mọi người đều có một lần biệt ly bùi ngùi đó. Chỉ bất hạnh khi sợi khói tương tư vướng vào mắt, người ta không nhớ nổi kỷ niệm đầu đời .
Khói của chiếc xe buýt già làm cay mắt anh.Anh mơ hồ nghe tiếng gió êm đềm mười sáu năm qua luồn vào tâm tưởng . Anh đứng im lặng giữa chiến khu kỷ niệm..."
Nhưng may mắn quá, tôi còn được gặp lại, còn được nhớ lại những xôn xao thưở ấy, "vùng tuổi xanh"… trong tôi còn chưa bay mất...!
Khói tương tư vẫn chưa cuốn lên, mà tôi thấy mắt mình cay cay!
(*): thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG
(**): trích TRỊNH CÔNG SƠN
"...Anh đã thật sự giã từ cuộc đời thơ mộng và đang vất vả leo dốc vật chất. Mọi người đều có một lần biệt ly bùi ngùi đó. Chỉ bất hạnh khi sợi khói tương tư vướng vào mắt, người ta không nhớ nổi kỷ niệm đầu đời .
Khói của chiếc xe buýt già làm cay mắt anh.Anh mơ hồ nghe tiếng gió êm đềm mười sáu năm qua luồn vào tâm tưởng . Anh đứng im lặng giữa chiến khu kỷ niệm..."
Nhưng may mắn quá, tôi còn được gặp lại, còn được nhớ lại những xôn xao thưở ấy, "vùng tuổi xanh"… trong tôi còn chưa bay mất...!
Khói tương tư vẫn chưa cuốn lên, mà tôi thấy mắt mình cay cay!
(*): thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG
(**): trích TRỊNH CÔNG SƠN
(***): thơ Xuân
Diệu.
huyvespa@gmail.com
NGUYỄN TẤT NHIÊN trên TUỔI NGỌC - Ngàn năm rộng cửa thiên đường khổ đau...
NGUYỄN THỊ MINH NGỌC trên TUỔI NGỌC - Những ủi an mất mát chùng lòng...
XUÂN HỒNG - TUỔI NGỌC XUÂN 1975
HOÀNG NGỌC TUẤN - THƯ VỀ ĐƯỜNG SƠN CÚC
HOÀNG NGỌC TUẤN - NHÂN DANH ANH & EM & CHÚNG MÌNH, AMOUR (bản scan TÔI & EM)
Scan TUỔI NGỌC số 55 - VIẾT VỀ PHƯỢNG
TUỔI NGỌC - collection 1
TUỔI NGỌC - collection 2