...Ngày lười biếng gió lay không thành tiếng...
...Radio sáng...
1 câu chuyện hơi"sến"..nhưng cũng làm ta suy nghĩ...
"1 ngày nọ ly bảo với chủ là ly đang trống rỗng;ly cần nước...
Chủ rót vào ly 1 dòng nước nóng;ly cảm thấy rất hân hoan và nghĩ đây là cảm xúc của tình yêu...nhưng sau đó;nước ấm dần;ly lại nghĩ chắc đây là hương vị cuộc sống...ấm áp tràn đầy vui tươi...rồi nước lạnh...ly cảm thấy tê tái và sợ sệt..1 nỗi sợ mơ hồ..Và thế là ly cố oằn mình hất đổ nước ra..Ly vỡ tan tành.
Và trong từng mãnh vỡ..Ly vẩn còn thấy từng giọt nước yêu thương cố bám chặt vào ly..Ly hiểu ra tất cả...Cố giữ lại những giọt nước còn sót lại;nhưng đã quá trễ"
Tình yêu là thế đó ư??Vỡ nát hết rồi mới nhận ra chân tình thật sự?Không vãn hồi;nát vụn nhau ra mới là hương vị tình yêu?
Ta cố không nhớ những ngày ta còn nhau;những"ngày xưa yêu dấu";những ngày mà "mỗi ngày ta chọn 1 niềm vui";những ngày mà ngọn gió nồng nàn bủa vây quanh ta tứ phía;những ngày dưới hiên khẽ nghe gió cười..và bạn cũng đang cười...
Không nhớ;không nhớ;không nhớ...Mà là 1 cảm giác gì đó rất khác..Mơ hồ...
Ừ;những gì đã mất thường làm ta xót xa...
Trên môi ngậm một nụ hồng
Giòng đời dừng chân soi bóng
Mái tóc như gọi buồn lên
Mộng về như dòng sông mỏi
Chân xưa xin lạy đường dài
Ngọn đời dù cho le lói
Cũng có tay vòng ấm vai
Mộng về như là mưa lũ
Tưới trên vườn hồn em khô
Mộng về như là nắng dữ
Hóa đá thân em từng giờ
Mộng về thắp lại ánh lửa
So dây chơi một đoạn buồn
Cuộc đời tự dưng thấy ấm
Tiếng hát xanh ngời lòng em
Mộng về hát một câu nhỏ
Hôm nay ta lại làm người
Cảnh đời vào xuân thay lá
Áo cũ xin gửi gió bay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét