NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA(NGUYỄN BÍNH)
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly
Những cuộc chia lìa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt tuôn dây
Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày
Có lần tôi thấy hai cô bé
Sát má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
- Đường về nhà chị chắc xa xôi
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu
Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau
Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu
Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài
Chị mở khăn trầu anh thắt lại
- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi một chốn xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly
Đã lâu lắm muốn viết 1 bài cảm nhận về bài MÂY HẠ(TRẦM TỬ THIÊNG-KHÁNH LY)<---link here;1 bài mà theo mình là hay nhất về sự chia tay của 2 người đang yêu-hoặc đã từng yêu trên sân ga...
Sân ga..dù náo nhiệt..hay trầm buồn..cũng đều gợi lên sự chia ly..
1 cảm giác"rỗng"khò diễn tả...1 cái nhìn mặc định mà"sân ga"khó chối cãi...
Trong bất kì cuộc chia tay;tiễn biệt nào;người ở luôn đau hơn người đi....Thế đâu có nghĩa là ngừoi ra đi vui sướng gì:
"Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dài.
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn.
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc.
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đây."
...nỗi đau càng thêm xé lòng..không biết ai buồn hơn ai...Vùng trời kỉ niệm ấy;từng con phố-góc đường..xin trả lại cho người.Chằng thể mang theo đâu..đúng hơn là chẳng dám mang theo..Sợ lắm quãng đường dài lê thê..chông chênh trên những toa tàu...nỗi nhớ lại tràn về...cuốn lên theo từng làn khói khi tàu đang lăn bánh...
Cảnh bên ngoài ấy là lòng người vẽ ra vậy..Khi chia tay nhau...Có ai nói ra câu từ ly;chí thấy...
"Trời chiều nay, mây buông thành khói.
Bóng anh sẽ mờ, còn đâu em nhớ.
Ngày dìm em khuất trong màn sương.
Mờ ảnh cuối đường ....Vàng võ niềm thương ... "
Ngày dìm em khuất trong sương-phong ba cuộc đời kia rồi cũng làm em chao đảo..Mình ta đứng lại cũng ngập tràn trong những nỗi buồn...
Đau bao nhiêu;nhớ nhường nào thí rồi chúng ta cũng chia tay nhau;cuộc vui nào mà không có lúc tàn???
"Em lên tàu đây, sầu kín suốt toa dài.
Tay ôm niềm đau. Còn tay nào dấu mặt.
Khóc cũng đành thôi, thời gian làm sao nắm.
Thương từng hoàng hôn, mây về chở sầu theo"
"Em mãi còn đi, sầu giăng đầy đêm tối .
Thương từ ngoài hiên, dấu hài chìm vào mưa"
Ôi.."buồn ở đâu hơn ở chốn này"......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét