Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2007

TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI...

“Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót, vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và hoạ mi ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính Thượng đế trên thiên đàng cũng phải mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy".

Hình ảnh ấy đã cuốn hút biết bao nhiêu người, đã huyễn hoặc biết bao nhiêu người. Người này tiếp người kia, lần lượt lao mình vào gai nhọn, mơ ước về bài ca của đời mình, chấp nhận đau đớn, chấp nhận hy sinh, sẵn sàng đánh đổi!

"Con người chỉ khóc 1 lần vì đau..những lần sau là khóc vì quen";và tình yêu cũng vậy;người ta-có lẽ..chỉ yêu trọn vẹn;yêu bằng cả tâm hồn;cả con tim chỉ duy nhất 1 lần;cháy hết mình 1 lần duy nhất.

Bài hát con chim ấy hát trong đau đớn..chính là bài hát duy nhất trong đời của nó. Nó không biết tại sao, sức mạnh gì buộc nó lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất, và cũng không hiểu được tại sao nó có thể chết mà vẫn hót cái bài ca mà cả thế gian lặng đi lắng nghe. Nhưng con người, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Chúng ta biết tình yêu không phải chỉ là vị ngọt, nó có cả vị mặn của nước mắt, vị cay của ghen tuông, vị chua của hiểu nhầm, vị chát của "cái tôi", và vị đắng của chia ly mà rất nhiều khi, cái vị ngọt ngào của hạnh phúc trong cả cuộc yêu người ta chỉ nếm được một lần. Nhưng cái gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có nếu chúng ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Bởi vậy nên ta vẫn cứ lao ngực vào bụi mận gai-sẽ vẫn vắt kiệt sức mình vì tình yêu, dù biết nó có thể vô cùng đau đớn-để được nếm giọt mật ngọt tình yêu-quà tặng vĩ đại của cuộc sống, hay đơn giản chỉ để biết rằng mình-đã-từng-yêu. Đó chính là bài ca đẹp nhất của cuộc đời con người mà "khiến cả thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười."



Truyện lãng mạn, đẹp và đau đớn. Tình yêu của Meggie Cleary dành cho cha Ralph de Bricassart không thể lớn mạnh bằng tình yêu (và cả tham vọng nữa) của ông đối với đức Chúa trời. Cô biết ông khi cô chỉ là một cô bé, cô đã yêu ông vì từ nhỏ đến lớn, Ralph luôn là người đàn ông duy nhất của đời cô. Ralph đã lau nước mắt cho cô khi người anh cả Frank bỏ đi sau những bất hoà âm ỉ với người bố dượng, Ralph đã giải thích cho cô những chuyển biến đánh dấu giai đoạn cô trở thành người lớn (việc mà lẽ ra bà Fiona mẹ cô phải làm), Ralph đã khiến cho tất cả hoa hồng ở trang trại Drogheda nở lộng lẫy mỗi khi ông ghé qua... Ralph gắn với những gì mật thiết, mà cũng xa vời nhất, bởi Ralph là một đức cha.

Chỉ thương cho Meggie. Cô đã cố giành giật lấy Ralph từ tay Chúa trời.Meggie là hình ảnh của nhiều người phụ nữ: cam chịu nhưng không đầu hàng, im lặng nhưng không chấp nhận mà luôn luôn dấn thân, luôn luôn đấu tranh. Chính điều đó đã làm nên một Meggie can trường, nhỏ bé nhưng luôn ngẩng đầu kiêu hãnh.

Meggie yêu cha Ran, bắt đầu hoài thai bằng tình yêu thơ ngây trong sáng của cô bé con, rồi trăn trở lớn lên thành sự khao khát chiếm hữu của người đàn bà, và mãi mãi khôn nguôi với yêu và hận của người phụ nữ. Cả cuộc đời, chỉ một tình yêu duy nhất. Dù đau đớn đến đâu, chạy đến đâu, vùng vẫy đến đâu, rồi lại quay lại với tình yêu khắc khoải đấy. Dù biết rằng mình sẽ không bao giờ có được hoàn toàn người đàn ông ấy, cả trái tim lẫn con người, đấu tranh và giằng xé, để rồi lại thấy mình tiếp tục yêu. Chấp nhận cái tình yêu đến trọn đời với con người luôn ngoài tầm tay với đó.

"Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo quy luật bất di bất dịch của thiên nhiên, bản thân nó không biết sức mạnh nào buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết. Chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế."

Sẽ mãi mãi như thế;bởi chúng ta có trái tim trên ngực trái của mình.....

PS:Tiếng chim hót trong bụi mận gai (The Thorn Birds) có thể được xem là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCulough, được xuất bản năm 1977.

Bạn có thể tìm thấy rất nhiều ở các tiệm sách cũ;đối với những tác phẩm kinh điển như thế này;mua sách mới là 1 điều phí phạm;1.sách mới chỉ là "bình cũ rượu mới";đóng bìa đẹp;giấy sạch..nhưng nội dung vẫn vậy thôi;2.đọc sách cũ cũng có cái hay riêng;1 cốt truyện hay xưa cũ...đã được nhiều người đọc;cảm nhận..và hôm nay lại lá chính ta...cầm trên tay quyển sách ấy.

Không có nhận xét nào: