Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2008

CHUYỆN THƯỜNG NGÀY!

Bạn thân mến!



Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ về bạn...Cảm giác thật, rất thật..thật như nỗi buồn sáng hôm sau lởn vởn trong căn phòng ngập nắng...Tôi thức dậy cùng nắng, tắt cái đồng hố báo thức với tiếng chuông mà tôi biết sẽ rất inh ỏi..lóc cóc đến chỗ làm, ghé ngang tiệm bánh mua một chiếc bánh , ở giữa có lớp mứt dứa ngọt ơi là ngọt..tôi nghe nói, ăn ngọt khiến người ta bớt buồn...


Nắng đuổi theo tôi trên quãng đường khoảng 5 phút đến chỗ làm, phải chi nỗi buồn cũng ngắn như thế...dựng xe, bước xuống vỉa hè, tôi khẽ nhìn lại mình trong tấm gương của hãng mỹ phẩm có cô gái lúc nào cũng toe toét cười bất kể nắng mưa, đột nhiên tôi cũng khẽ cười..uhm, phải chi...Tiếng rì rầm của dòng xe dưới lòng đường, thỉnh thoảng lại đinh tai bởi tiếng kèn của một ai đó thiếu kiên nhẫn làm tôi cảm thấy ngộp thở ...


Nhấn dấu vân tay, 2 lần, vẫn chưa nhận ra được..Please, try again..try again, phải chi đời sống này, thứ gì cũng try again thì hay biết mấy.... Hàng lang vắng vẻ, tiếng máy lạnh rầm rì, cảm tưởng như là một thoáng chốc nữa thôi, hàng trăm con ong sẽ chựt nhào tới và vây phủ lấy tôi...Máy nhận dấu vân tay chưa nhận diện ra tôi, có khi nào sao 1 đêm thức dậy, tôi đã thành người vô hình???


Hoang mang thoáng chốc thì cũng bước được vào căn phòng vắng vẻ, căn phòng im ắng nhất công ty, mấy đời manager đã ra đi..giờ chỉ còn mình tôi, vừa là manager, vừa la assistant, vừa là team leader, vừa là...staff...:D/:((


Bật máy tính lên, connect với thế giới bên ngoài qua Y!M . để blast" Từng ngày chôn chân, nhớ phố lang thang"...Thấy hơi hài lòng, vì dù muốn hay không, cũng có một cơ số người đáng kể "thấy" được tâm trạng của mình...uhm, thì cứ như là có người đồng cảm đi..chứ thời buổi này, mấy ai ngồi xuống mà nghe nhau tỉ tê tâm sự... Mà "nhớ phố lang thang" thiệt chứ bộ, nhớ từng ngày phóng chiếc vespa xuống phố, dựng đại đâu đó, chẳng thèm khoá xe, ghé qua tiệm sách, ghé quán cafe quen, vào tiệm CD ghi nhãn đĩa mới rối về nhà down:D, chọt qua nhà người này người nọ, quậy phá...những buổi trưa điên cuồng" theo em xuống phố", đến Lê Lai ăn canh chua và xin thêm 1 chén mắm tôm...Nhớ!


Cái nắng oi bức như muốn hút hồn người ta, máy lạnh như gã hiệp sĩ còm đang chóng chọi với tên chúa tể hắc ám ma quái..thật là tội nghiệp..quơ đại một tờ tạp chí hình ảnh đầy màu sắc giữa ngổn ngang giấy tờ, nhìn lướt rồi ngao ngán đứng dậy, nhắm mắt..nghe "im lặng của ngày"....


......


Gỉai quyết vài chuyện urgent giữa ngổn ngang việc không và có tên, điện thoại reng liên tục cũng khiến tôi vui đôi chút, ít ra thì sadness cũng đang "chìm xuống"..chưa có dịp lộng hành...


...


Khi ánh nắng quái ác cuối ngày chiếu sáng loá cả màn hình vi tính và làm bỏng rát cả gáy tôi, tôi quyết định shut down và ra về...


Chào xã giao với vài người trên hàng lang vắng vẻ,định đi đâu đó cho khuây khoả, chợt nhớ cái hẹn tối nay với H nên nhẫn nhịn về nhà...ngủ một giấc chập chờn..đủ để khoả lấp...choàng tỉnh khi tiếng rung điện thoại ra vẻ cấp bách bần bật bên cạnh...


..Những bài tình ca quen thuộc, những giai điệu lả lướt hôm nay sao thấy vô duyên tệ, gã bồi bàn nhìn lướt qua hai đứa tôi và mang thức uống đến, bao giờ cũng vậy, người ta luôn đưa lầm , cafe cho tôi và kem/yogurt/sinh tố , cho người đối diện...Tôi lúc nào cũng uống sinh tố cả:)Cafe làm tôi mất ngủ, mà tôi vốn sẵn đã khó ngủ rồi, ngủ= cực hình:D


...


Dăm điều bốn chuyện, ra về, tôi play DVD yêu thích của mình LIVE SHOW of SHANIA TWAIN..Phấn chấn hẳng lên...


Cố đọc nốt những dòng cuối của quyển tạp chí favorite SAIGON CITY LIFE, có nhiều điều thú vị, có nhiều hình hay ho..


Chương trình IDM đang download vài cái cd bỗng khựng lại...


Bỗng nhiên...


Thấy trống vắng..thấy mình cũng khựng lại, như lỗi một nhịp so với thời gian....bất động giữa tiếng rải đều guitar của một bài hát chưa kịp nhớ tên, ma mị và đầy quyến rũ...


Thiếp đi lúc nào không hay, ngoài kia không một chút gió..mà trong lòng mưa bão tơi bời...












Không có nhận xét nào: