1.Em về rũ áo bụi đường
Khoác làn mây trắng đọng sương thiên bào
Em về rũ áo chiêm bao
Đeo vào tràng hạt nhuộm màu thinh không
2.Có con nhạn trắng đứng trông
Bay về núi đợi mơ mòng tiên nga
Thiền sư quẳng tiếng Di Đà
Men ra bờ suối trông tà áo em
3.Em về chảy tóc sau rèm
Buộc cơn nắng quái say mèm hương hoa
Lấy đêm phủ lấp giang hà
Nhuộm vào suối tóc bao la đêm huyền
4.Thôm Đoài vắng bặt chim Quyên
Vì em hát tiếng lời thiên nhiên rằng
Nhạc là nhạc của từ tâm
Đàn là cung bậc tiếng thầm thì Không
5.Vườn khuya cây bưởi trổ bông
Ngại ngần dưới Nguyệt, đêm hồng đào say
Da người nay khoác xiêm mây
Trăng kia cũng thẹn, hoa này … sánh chi !
6. Em về sơn tự khắc khi
Đẽo vào đá núi Kinh thi ngọc trầm !
Bước hồng nhẹ gót trầm luân
Niết bàn hoa nở giữa trần đời em
7. Hạ về đem nắng ướp sen
Thu sang đem gió lên men rượu nồng
Lấy từ nơi “cõi nước trong”
La đà say giữa đôi dòng nguyên giang !
Nguyên Giang
Quán Thân-
Giận một chút thập giá mang nặng trĩu
Thế thì ta mỉm miệng nở môi cười
Nhờ hơi thở mà xua tan thập giá
Nuôi thân mình một đoá sen tươi
Sầu một chút cả đời u ám
Hãy bước đi an lạc gót sen hồng
Cho mạch máu lưu thông nuôi an lạc
Đuổi khỏi mình vọng động từ tâm
Tham một ít - cả đời ôm Nhật Nguyệt
Hãy duỗi thân nằm giữa cỏ cây nồng
Nghe lời gió thong dong trong vũ trụ
Hát khúc đời thơ dại xanh trong !
Nguyên Giang
18/09/2007
- Có- Không
-
Chút gì là Có với Không ?
Mà mình giới hạn cái dòng thời gian
Ngoài kai vũ trụ huy hoàng
Muôn triệu triệu lối ngỡ ngàng ... không gian !
Chân đi mòn lối thành hàng
Hết Xuân tàn Hạ, Thu sang Đông về
Có thì ngăn cách sơn khê
Không thì muôn dặm cũng trời hư không
Có thì ảo hoá mơ mòng
Không thì thôi cũng bưởi bòng Không thôi
Có thì nụ mắt bờ môi
Không thì một tế bào thôi cũng tàn
Có thì vua chúa quan san
Không thì điện ngọc đền vàng cũng không
Còn chi mài vướng bận lòng
Có không không có một vòng ... vô vi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét