Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008

MOLINARI...CHIỀU CHỦ NHẬT!

...Thế thôi, cũng đã hết ngày..
Molinari..cảm giác đầu tiên là thoải mái và nhẹ nhàng, ...nhạc newage dìu dặt, mơn man như chỉ cần nhắm mắt lại là đang bay trên thảm hoa vàng của 1 bình nguyên xa thẳm..Ánh đèn vàng mơn trớn trên những cảm xúc, màu vàng luôn ám ảnh tôi...
Tiếng rì rầm từ những bàn bên cạnh, không to không nhỏ, làn sóng âm ấy bao bọc tôi và bung toả như hàng ngàn tiếng ong vo ve chực bủa vây ...Thấy người, thấy tiếng nhưng không connect... Thế nên, tôi thấy mình đang tan biến đi, tan biến giữa mọi người và tan biến vào lòng mình..như một câu thơ của Trần Bỉ Ngạn : "Tóc hương về phố cũ- Nguyên sơ về nguyên sơ"
Cũng thật lạ, 1 quán cafe trendy như thế, decor hiện đại như thế, mà tôi lại thấy Molinari rất hiền hoà, như là 1 nơi chốn để thiền, để tĩnh tâm hơn là một quán cafe stylish , có thể là do buổi chiều nhẹ nhàng mơn man gió,nỗi buồn nào cũng phải để gió cuốn đi... có thể là do bình hoa đang toả hương đằng kia,"nghe gió cười trong nắng, nghe lòng mình nở hoa",có thể là ánh đèn dẫn lối ta vào một thế giới khác, cũng có thể là chút vị đắng của cafe đã tan trên đầu lưỡi làm "nỗi đau chìm xuống",hay cũng có thể là do đã nhận thấy"còn vô cùng những bước đi trên đất-Đừng mở hết những con đường buổi sớm-Những bước tôi...Dù chậm.Tôi muốn bằng niềm vui của riêng mình.Mở những ban mai bất chợt.Xin đừng nói gì với tôi về con đường phía trước"...(ĐỪNG BÁO TRƯỚC ĐIỀU GÌ-NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH)

Chuyện trò cũng vừa đủ vui..và nỗi buồn cũng vừa dịu lại..
Cho mình chút mơ màng thôi, cho mình chút yên bình thôi...
Bởi..dù sao thì ngày cũng hết từ đời tám hoánh rồi...thế nào "em theo đời cơm áo"..mai lại ra "cùng phố xôn xao"thôi...









Trên quãng đường về cứ lẩm nhẩm BAY ĐI THẦM LẶNG, uh thì cầu mong tất cả đến và đi ..thầm lặng thế thôi- nỗi buồn, niềm vui, hoang mang, sung sướng, đừng khuấy động sóng lòng , đừng khuấy đảo bất cứ điều gì giữa mênh mông cõi trần này nữa...Nhé!



"Môi hôn vừa biển mộng-Trăm năm im ngàn năm.Lá đời rơi không động.Giữa mai sau ta nằm"(DUY THỨC-TRẦN BỈ NGẠN)






Có chút bồi hồi trong phút chia ly.




Có những mặt người không yêu là vì.




Có những cuộc đời hết sức ngây ngô.




Đi trong tình dài có người đã tới.




Sao trong hồn này tiếng lời hấp hối.




Tôi không là người u mê khờ dại.




Đã hết thật rồi tiếng nói vui tươi.




Có tiếng thở dài dưới gió thu đông.




Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng.




Có những mặt người giữa phố hoang mang.













Có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau.




Có những vực bờ chôn theo tình đầu.




Có vẫy chào về giữa chốn binh đao.




Đi sao nặng nề kiếp người nhỏ bé.




Xa xăm ngọn cờ quê nhà vắng gió.




Tôi không kẻ thù nên đau từ độ.




Tóc úa là nhờ những tháng âu lo.




Có nắng vàng nghèo trên lối đi xa.




Có tối thật đều trong linh hồn nhỏ.




Có mắt thật chiều dưới trán ngây thơ.









Có chén rượu chờ trong quán đêm đêm.




Có những bạn bè xanh như người bệnh.

Có tiếng cười và tiếng khóc mênh mông.




Tôi như mọi người mong ngày sẽ tới.




Nhưng khi về lại thu mình góc tối.




Trong tôi rụng đầy bao nhiêu nụ cười.




Có nói được gì những tiếng bi ai.




Có tiếng tù và hối thúc trong tim.




Có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh.




Có nhớ vài lần những má môi xinh








Bonus cho GIA TINH 1 tấm:(thanks 4 listening & for your guide)...keep peace in your mind!






Đôi lúc ta muốn yêu nhau lâu

Nhưng nắng cho biết ta thêm đau



Thôi đành lặng lẽ xếp tình gọn ghẽ vẫy tay..chào:)

Không có nhận xét nào: